Đi thật xa để trở về

terracotta

Tôi thích ở một mình vì có thể thoải mái trong làm việc và sinh hoạt. Tôi ít khi ra ngoài giao lưu bạn bè gì cả vì ở đây chả có ai, lâu lâu đi cà phê nói chuyện với người bạn xong lại về.

Tôi rất ngại giai tiếp với mọi người, bản thân nghĩ mình là một người sống nội tâm cho nên  luôn từ chối lời mời đi chỗ này, chỗ nọ. Tất cả thời gian của tôi đều ở trong nhà, cũng chẳng ra ngoài vì công việc đều “làm” “trên mạng”. Cho đến những ngày cuối năm nay, tôi mới thấy thật mệt mỏi và chán nản. Một phần vì ít xem lại thị trường cho nên không còn cái gì để làm ngoài việc đọc sách và lên mạng. Tôi nghĩ rằng cứ mang sách ra quán Highlands quen thuộc trên Phạm Ngũ Lão ngồi thì tâm trạng sẽ khá hơn… nhưng không. Về tới nhà, ngồi vào máy thì lại thấy buồn chán. Tôi cũng thử rủ đứa bạn thân đi cà phê nói chuyện, nhưng cũng không giải quyết được gì, tâm trạng vẫn như cũ.

Nhân dịp một người bạn tổ chức đám cưới tại Nha Trang, tôi lấy cơ hội này đi thử xem thế nào, chứ bình thường ai mời cưới cũng không đi cả.

8h sáng dậy, ăn sáng rồi bắt xe lên sân bay. Giờ lên máy bay là 12:50 trưa nhưng mới 9h30 đã có mặt tại sân bay hoàn tất các thủ tục. Vì còn dư khối thời gian cho nên tôi dạo vòng quanh khu ga quốc nội cho biết vì đây là lần đầu tiên đi máy bay trong nước. Cuối cùng, tìm một chiếc ghế và lấy sách ra mà đọc. Quãng thời gian như ngừng lại, tôi mang theo 2 cuốn sách nho nhỏ thôi để bụng rằng đọc giết thời gian trong khi chờ đợi máy bay nhưng ai ngờ đọc một lèo hết cả hai cuốn sách.

Áng mây cuối trời

Lên máy bay, lần đầu tiên đi Vietjet Air nên gọi thử một suất đồ ăn của họ xem như thế nào. Tôi chọn món bún xào của nước gì quên tên mất rồi thêm 1 chai nước 75.000 đ hết, tôi đưa 500.000 cậu tiếp viên thối lại hẳn 525.000 do sơ ý. Không biết lỡ gặp người khác họ im im luôn thì cậu ấy có bị phạt không.

Ăn xong thì ngồi đó nhìn mây trời. Một cảm giác trống rỗng. Tôi dự định mang sách lên đây ngồi đọc để giết thời gian nhưng hóa ra mình đã đọc hết nên đành ngồi im suốt 15 phút nhìn vào từng cụm mây trôi bồng bềnh không làm gì cả, thở dài vài cái cho bớt nặng trĩu trong lòng. Tôi không còn phải suy nghĩ gì về công việc, về thị trường khi tôi xa cái máy tính, điện thoại thì trên máy bay cũng không thể dùng được, trở về với con người nguyên thủy, không internet, không máy tính và điện thoại, không có bất cứ thứ gì cả. Ngồi không, lặng im, cô độc trên trời. Một cảm giác thoáng đãng nào đó le lói lên trong lòng khi nhìn về nơi xa xăm kia, một bầu trời trải dài xa tít tắp, lại thở dài một cái nữa nhưng dường như sự nặng trĩu trong lòng đã vơi đi ít nhiều.

Tôi đã xa Sài Gòn rồi, giờ đây chỉ có biển và mây mà thôi.

Biển

Hình trên mạng

Nha Trang. Thành phố biển êm đềm, đẹp đẽ. Gần Tết rồi nhưng Nha Trang vẫn có hơi oi bức. Như một thói quen, mua ly cà phê sữa Highlands nhưng lần này tôi không ngồi trong quán nữa mà ra bờ biển. Lại một lần nữa không làm gì. Tiếng sóng, tiếng gió, tiếng người người đi biển reo đùa cứ như một bản nhạc white noise trên youtube. Cảm giác cô đơn trống trải trong lòng buổi chiều Nha Trang đây làm tôi muốn được lên Đà Lạt một lần nữa, ngồi một mình bên bờ hồ, xung quanh là rừng thông dưới cảnh chiều tà đang tắt dần nắng và cái không khí se se lạnh đó làm tôi thấy cô đơn nhưng lại thoải mái vô cùng. Giờ tôi hiểu sao đọc mấy cái tạp chí người ta nói người giàu thường hay thích đi du lịch nghĩ dưỡng mấy chỗ hiu hắt đó.

Tiệc cưới tổ chức tốt đẹp, thấy đi rất đông nên cũng mừng cho ông bạn. Riêng bàn tôi chắc là đông nhất, 16 người ngồi chụm lại vào, không phải thiếu bàn, mà là bạn bè thích ngồi chung lại với nhau. Tất nhiên là tàn tiệc thì mọi người rủ nhau đi sinh tố. Rất lâu rồi, chắc cũng phải 3 năm mới ngồi lại với mọi người nên cảm giác bỡ ngỡ và thiếu tự nhiên, chắc mấy đứa bạn không chịu đi họp lớp mắc tâm trạng giống tôi nên không đi chăng? Tôi ngại giao tiếp nên ít nói với mọi người, nhưng thấy hình ảnh cả đám chụm lại bên mấy ly kem bơ cũng thấy vui trong lòng, cảm giác nặng nề trống rỗng đã tan biến từ lúc nào.

Tối đó mọi người tiễn tôi lên xe vào lại Sài Gòn. Nằm trên xe nhớ lại cái game The Sims. Tôi nghĩ cái thanh nói chuyện trong game để cho vui thôi, mỗi khi nhân vật nói chuyện với ai đó thì thanh này sẽ tăng lên cao, nếu để thấp quá lâu ngày nhân vật của ta sẽ stress, có thể dẫn đến tự tử. Chắc có lẽ cái thanh của tôi nó bị tụt hết rồi nên mới cảm thấy như vậy. Và dịp đi xa này, gặp gỡ bạn bè là nhằm “sạc” lại cái thanh ấy.

Về Sài gòn, ngồi vào chiếc máy tính thân quen nhưng[su_highlight]tâm trạng của tôi rất nhẹ nhõm, tâm trí đã “refresh” lại hoàn toàn như một con người mới. Cảm giác nặng nề, buồn chán đó đã không còn nữa mà thấy tràn trề năng lượng, cuộc sống bỗng nhiên thấy tươi đẹp hơn rất nhiều.[/su_highlight]

Tôi từng đọc một cuốn sách: Nghệ thuật của sự tĩnh lặng trong tập Ted Books.

“Nghệ thuật của sự tĩnh lặng bàn về cảm giác phiêu lưu bất ngờ của việc ở yên một chỗ và tiết lộ một sự thật trái ngược:  Càng tìm cách kết nối nhiều hơn thì dường như chúng ta càng thất vọng để rồi lại tìm cách giải thoát khỏi những ràng buộc đó.”

–  Pico Iyer

Câu này có hai vế và tôi thấy nó 50/50 đúng sai. Nếu giờ đây vẫn ngồi im trong phòng, tắt hết tất cả mọi thứ, chỉ ngồi yên thôi thì chắc chắn tâm trí không thoải mái như lúc này. Sẽ vẫn còn cái tâm trạng chán nản, phiền muộn kia cho nên tôi không ủng hộ việc ngồi yên trong phòng không làm gì cả. Và tôi cũng không nghĩ rằng nếu đi về Nha Trang rồi ngồi yên trong phòng khách sạn hay ngồi nhìn biển có thể làm tâm trạng nhẹ nhõm hơn.

Vế thứ hai nói về việc kết nối (xã hội), tôi công nhận là kết nối càng nhiều thì chúng ta sẽ càng mệt mỏi vì các mối quan hệ phức tạp. Tôi hiện tại là như vậy, mối quan hệ không có nhiều để tôi phải bận tâm về sự liên kết đó, nhưng sau chuyến đi này, tôi nhận ra rằng đôi lúc chúng ta cũng nên kết nối lại (không cần kết nối nhiều hay kết nối mới) để “sạc” cái thanh cảm xúc kia thật đầy, để trở nên hạnh phúc hơn.

Con đường đi tìm hạnh phúc của tôi vẫn chưa dừng lại ở đây.

 

P/S: Quyển sách không hay, tôi thấy phí tiền.


Nếu bạn thấy bài viết này hữu ích, hãy ủng hộ tôi bằng cách

🥰🥰🥰


One response

  1. Hạc có thể check inbox của mình trên Facebook được không? Vì mình có gửi tin nhắn cho bạn. Mình muốn được giao lưu và trò chuyện cùng bạn. Bạn là người rất hay và có nhiều kiến thức hay hay vè đầu tư – tài chính. Mong được làm bạn cùng bạn. Chúc bạn nhiều sức khỏe.
    Tên Facebook của mình: Lu Dante

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Chào bạn 👋 Blog đã có hơn 100+ bạn đọc subscribe

Hành trình để trở nên thông thái hơn về đầu tư của bạn bắt đầu ngay hôm nay.

Những phân tích chuyên sâu dựa trên dữ liệu thị trường sẽ được gửi đến email của bạn.

👇 Hãy subscribe ngay và luôn để nhận thông báo về bài viết mới nhé

Mình hứa không gửi email spam 🙏

Bỏ qua thông báo này 😭