Đây là một trang nhật ký tôi ngẫu hứng muốn viết trước khi up bài viết của tháng 9 này.
…
Vào tháng 8, sau khi tập thể dục nhẹ nhàng vào buổi chiều, thì tới tối tôi bỗng nhiên lại có cảm giác cực kỳ khó thở. Hoang mang cực độ, tôi ráng hít một hơi thật sâu nhưng lại không có sức để làm điều đó.
Lúc này thì kỷ niệm hồi COVID của tôi tràn về. Không thể chịu nổi nữa tôi bèn lên giường nằm đủ tư thế hồi COVID với hi vọng dễ thở hơn và cố gắng coi clip nhí nhố nào đó để tinh thần không hoảng loạn. Thật sự lúc đó tôi rất hoảng, tim đập rất nhanh, lại đang ở một mình nữa nên nếu có gì thì không biết xử trí sao. Loay hoay mãi tới tận 3h sáng mới ngủ được. Lúc đó tôi thầm nghĩ trong đầu không biết liệu ngày mai có mở mắt ra được không.
Việc bị khó thở này làm cơ thể khá mệt mỏi nên tôi không dám làm gì nặng nhọc cả. Tôi hi vọng rằng chỉ sau 2-3 ngày là sẽ hết nhưng nó vẫn còn kéo dài, chịu không nổi nữa tôi quyết định vào viện.
Sau khi nội soi các thứ thì bác sĩ bảo rằng (lúc này tâm lý tôi không tỉnh táo nên nghe chữ được, chữ không): tôi bị gai vách ngăn, viêm mũi nên nó sưng lên chạm vào thành mũi, dẫn đến khó thở. Sau khi nhỏ thuốc tôi cảm thấy dễ thở hơn, bác sĩ nội soi trở lại thì chỉ cho thấy chỗ viêm đã thu nhỏ trở lại. Kê đơn viêm mũi dị ứng, đi mua thuốc dị ứng và chai Benita về xịt.
Sau 3 ngày xịt thì cảm giác thoải mái hơn hẳn nên tôi tạm bỏ xịt. Tưởng nó sẽ hết ai ngờ 1 tuần sau bị lại, nên tôi phải xịt tiếp.
Lúc này tự nhiên cơ thể thấy mệt mỏi vô cùng, lên google coi sợ bệnh gan, thận gì đó nên sợ quá chạy vô viện xét nghiệm máu, siêu âm các thứ… trong Hòa Hảo và kết quả hoàn toàn bình thường. Cuộc sống tạm thoải mái hơn kể từ lúc tôi biết kết quả.
Nhưng tâm lý tôi vài ngày sau lại bắt đầu nảy sinh những thứ tiêu cực, đi google triệu chứng lại sợ mình bị bệnh gì đó nguy hiểm, phải làm cái gì đó kiểm tra gắt gao hơn. Nó rất là lạ, khi tôi ngồi máy tính, tập trung nấu nướng hay tập thể dục nhẹ nhàng thì không sao cả, nhưng hễ khi ngồi một mình hay đêm khuya nằm trên giường ngẫm nghĩ thì tự nhiên lại thấy thở khó.
Không chịu nổi nữa, tôi quyết định về quê nghỉ dưỡng với hi vọng rằng khi có đông người trong nhà và khi môi trường thay đổi thì bệnh tình của tôi sẽ tốt hơn. Từ trước tới nay, tôi chỉ về quê đúng một dịp duy nhất đó là Tết âm.
Quả thật là từ ngày về quê, tôi không còn cái cảm giác cô đơn, lo sợ như khi ở trong Sài Gòn nữa. Tâm lý của tôi dần được cải thiện. Sau khi đi cà phê tâm sự với gấu nhà về bệnh tình liên tục nhiều ngày thì tôi mới vỡ lẽ ra nhiều thứ.
Tôi thấy mình đã già rồi, cũng đầu 3x rồi cho nên từ giờ về sau không bị bệnh này thì cũng bị bệnh nọ. Nói chung, chuyện bị bệnh là sẽ không thể tránh khỏi cho nên việc ngồi lo lắng sợ bệnh này bệnh nọ của tôi có thể nói là một việc làm vừa làm lãng phí thời gian mà lại còn ảnh hưởng đến tâm lý. Thay vì ngồi đó lo lắng, tôi nghĩ rằng mình nên sống ngày hôm nay sao cho thật ý nghĩa. Để lỡ có dẹo thật thì cũng không có gì hối tiếc.
Tôi quyết định đi ăn hết mấy món ở quê mà tôi thích ăn, ngồi quán cà phê liên tục mỗi sáng thay vì tự pha ở nhà (tôi ghiền cà phê), lấy cái xe chạy chục km xuống biển chơi (đã 5 năm rồi chưa đi), đi bộ ban đêm ngắm phố xá một mình (vốn là điều mà từ trước tới nay tôi chưa từng làm)…
Rời xa Sài Gòn, không còn nhìn cái màn hình máy tính 16 tiếng mỗi ngày, tự nhiên thấy cuộc sống rất khác lạ.
Khi ở quê, mới 5h sáng là tôi đã thức dậy và vô cùng tỉnh táo, không bị ngái ngủ như trong Sài Gòn. Dậy sớm tắm rửa thật mát rồi ra ngồi ngay cửa sổ đọc sách cho tới 7h là tôi đi ăn sáng, cà phê. Ăn uống ở quê khá rẻ, một bữa ăn chỉ có 25k. Chiều mà có thèm ăn gì thì xách xe chạy đi ăn. Đường xá ở quê thì lúc nào cũng ít người nên đi vô cùng thoải mái, không như Sài Gòn, lấy xe đi chút xíu cũng thấy mệt.
Chỉ với nhiêu đó hoạt động nên thời gian vèo vèo trôi qua, mà tôi cũng quên luôn cái chuyện khó thở, cũng không còn xịt thuốc nữa. Cuộc sống cũng thoải mái hơn, không còn nửa đêm thức dậy lo lắng bệnh tình hay sống trong lo sợ nữa.
…
Về quê với hi vọng bệnh tình thuyên giảm nhưng tôi lại nhận được một bài học tinh thần sâu sắc. Đôi lúc cũng thấy nghẹt mũi nhưng kệ, không để nó ảnh hưởng đến tâm lý nữa. Tôi phải dành thời gian để sống một ngày thật ý nghĩa.
Không ủ ê nữa, bây giờ tôi sẽ viết tiếp một bài cho tháng 9.
Leave a Reply